Thứ Ba, 19 tháng 8, 2008
Don't cry Joni
Don't cry Joni - Conway Twitty & Joni Lee
"Jimmy, please say you'll wait for me
I'll grow up someday you'll see
Saving all my kisses just for you
Shine with love forever true"
Từ lúc còn là một cô bé con, Joni đã yêu Jimmy, anh chàng hàng xóm. Và rồi một ngày, cô bé quyết định nói với Jimmy tình cảm của mình trong một bức thư:
- "Jimmy ơi, anh sẽ đợi em nhé. Rồi em sẽ lớn lên, anh biết đấy. Em sẽ giữ mãi những nụ hôn này chỉ để dành cho anh. Tình yêu sẽ là mãi mãi như ánh sáng mặt trời".
"Joni was the girl who lived next door
I've known her I guess ten years or more
Joni wrote me a note one day
And this is what she had to say:
Jimmy, please say you'll wait for me
I'll grow up someday you'll see
Saving all my kisses just for you
Shine with love forever true"
Tình yêu của Joni có thể chỉ là tình yêu trẻ con, nhưng đó là mối tình đầu của cô bé và nó thật trong sáng, đáng yêu làm sao. Tuy nhiên, Jimmy đã không hiểu được điều đó, hay nói chính xác hơn anh không thể chờ đợi. Jimmy đọc thư của Joni và đến nhà cô bé nói rằng:
- "Joni ơi đừng khóc. Rồi em sẽ dần quên anh thôi. Em mới chỉ có mười lăm, còn anh đã 22. Joni ơi anh không thể đợi em".
Cô bé Joni đã khóc và đau khổ biết bao khi phải nghe những lời nói đó.
"Slowly I read her note once more
Then I went over to the house next door
Her teardrops fell like rain that day
When I told Joni what I had to say:
Joni, Joni please don't cry
You'll forget me by and by
You're just fifteen and I'm twenty-two
And Joni I just can't wait for you"
Và rồi, chàng Jimmy rời thị trấn bé nhỏ, rời xa cô bé hàng xóm, rời xa mối tình trẻ con để lên thành phố lập nghiệp. Anh những nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống ổn định với những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ mong muốn được đổi đời, được đến với những điều mới mẻ...Nhưng thời gian trôi qua, trôi qua..., những lời nói của cô bé Joni ngày nào cứ ám ảnh trong tâm trí anh không thể nào quên được:
- "Jimmy,ơi hãy nói rằng anh sẽ đợi em nhé. Rồi em sẽ lớn lên, anh biết đấy. Em sẽ giữ mãi những nụ hôn này chỉ để dành cho anh. Tình yêu sẽ là mãi mãi như ánh sáng mặt trời".
"Soon I left our little hometown
Got me a job and try to settle down
But these words kept on in my memory
The words that Joni said to me:
Jimmy, please say you'll wait for me
Ill grow up someday you'll see
Saving all my kisses just for you
Shine with love forever true"
Và Jimmy quyết định khăn gói lên đường trở về thị trấn thân yêu, trở về với Joni bé bỏng. Anh muốn nối với Joni rằng trong suốt thời gian qua trái tim anh chỉ in hình bóng cô, anh không thể nào quên cô, và rằng anh muốn hỏi cưới cô.
Lòng tràn trề hi vọng, Jimmy chạy như băng về nhà, đến căn nhà cô bé hàng xóm ngày xưa...Nhưng...mọi thứ không còn như trước đây nữa. Mà cũng đúng thôi, bao nhiêu năm đã trôi qua, làm sao cảnh vật vẫn như trước được kia chứ??? Nhưng...không phải cảnh vật đổi thay mà cô bé Joni ngày nào đã không còn như xưa nữa...
"I packed my clothes and I called the plane
I had to see Joni I had to explain
How my heart was filled with her memory
And that's my Joni if she married me
I ran all the way to the house next door
But things weren't like they were before
My teardrops fell like rain that day
When I heard what Joni had to say:"
Jimmy đã khóc (như ngày xưa Joni cũng đã phải khóc) khi phải nghe những lời nói buồn:
- "Jimmy ơi, xin anh đừng khóc. Rồi anh sẽ dần quên em thôi. Đã bao nhiêu năm kể từ ngày anh ra đi. Và bây giờ em đã cưới người bạn thân của anh..."
"Jimmy, Jimmy please don't cry
You'll forget me by and by
It's been five years since you've been gone
Jimmy I married your best friend, John"
Bài hát kết thúc để lại cho người nghe những cảm xúc rất khó tả, pha lẫn một chút buồn và sự tiếc nuối. Gợi cho người nghe những câu hỏi "Giá như". Giá như Jimmy chấo nhận tình cảm của Joni? Giá như Jimmy nhẫn nại đợi chờ? Giá như Jimmy ko bỏ thị trấn lên thành phố? Giá như...và giá như..?
Nhưng cuộc sống là như vậy, không thể cứ "giá như, giá như..." như thế.
Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008
Sadness in your eyes
Sadness in your eyes - Kirka
Nhạc dance à, tôi không hiểu rõ lắm về dòng nhạc này, chỉ nhớ có lần nghe Trí Quyền giới thiệu một lần là dòng nhạc xuất phát từ nhạc disco thập niên 70, được chia ra nhiều loại lắm, hầu hết là âm điện tử với tempo nhanh, sôi động, … Nói chung là phức tạp lắm á! Riêng đối với tôi thì cứ nhạc nào sôi động, nghe muốn nhảy thì gọi là nhạc dance. Và cứ theo cách đó, thì tôi có hai dòng nhạc ưa thích đặc biệt, nhạc dance và nhạc country.
Nhớ lần đầu nghe tới 2 chữ nhạc dance, là trong chương trình “Những ca khúc bất hủ” của Trí Quyền, phát trên đài FM. Đó là chương trình Trí Quyền giới thiệu riêng về dòng nhạc này, phát trong 2 tuần liên tiếp. 10g khuya, đang mơ màng, nghe nhạc dance thì tỉnh ngủ hẳn.
Chính trong chương trình đó tôi đã nghe một bài nhạc dance rất đặc biệt, đối với một vài người và đối với tôi. Bài nhạc được bắt đầu bằng lá thư của một thính giả, một lá thư “Tình cờ”.
All the time I wake up calling out your name
And I realize my life is not the same
I try to reach you but it’s all in vain
I’m alone with just a heart that’s full of pain
Thính giả đó, chắc hẳn là nam, có lẽ là một người khá mơ mộng. Anh viết thư, kể về duyên số tình cờ của mình, với bài hát này và với một người con gái. Anh tình cờ nghe bài hát trên sóng FM vào một buổi sáng. Anh tình cờ nhớ lời Việt của bài hát này. Anh đi tìm nhiều nơi không có, để rồi một lần tình cờ nghe lại bài hát này tại một quán cà phê. Ở nơi đó, anh tình cờ gặp “em của anh”.
Cô gái - nhân vật mà anh gọi là em trong lá thư - tình cờ xuất hiện trong đời anh trong tiếng nhạc rộn ràng của bài hát ấy. Anh tình cờ có một cô em gái, một người bạn nhỏ, và tình cờ cũng là người anh yêu. Anh và cô cùng nghe nhiều bài nhạc. Cho đến khi cô tình cờ bước ra khỏi cuộc đời anh mà không có một lời giải thích nào.
Từ ngày đó, anh cứ bật bài hát này nghe đi nghe lại mãi.
I remember how we held each other tight
Just the two of us doing what is right
Now I’m losing you and I’d like one more try
All you say is that you’re sorry, never why
Tôi không biết mình thích bài hát này vì bản thân bài hát, hay vì lá thư của thính giả mà tôi không quen ấy. Chỉ biết là, cũng giống hệt như anh, từ sau ngày nghe chương trình đó, tôi bắt đầu đi tìm bài hát này.
Tôi đã hỏi khá nhiều người, lục tìm bằng nhiều cách, chỉ trừ việc chưa viết 1 thư khác gửi Trí Quyền để xin bài hát này. Nhưng chả ai biết bài này cả. Nhiều khi tôinghi ngờ tính bất hủ và nổi tiếng của bài hát được phát trong chương trình “Những ca khúc bất hủ”, tôi tự hỏi phải chăng Trí Quyền cũng giống tôi, bị thu hút bởi lá thư tâm tình ấy nên mới phát bài hát này. Và tôi bắt đầu quên dần việc tìm kiếm.
Tình cờ (lại cũng tình cờ), một hôm, một người bạn đã tặng tôi một CD chỉ có độc nhất bài hát này.
I hate to see the sadness in your eyes
But don’t you see that I’m the one who cries
‘Cause after all the things that we’ve been through
I have to say I’m still in love with you
Đó là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Tôi đối với anh, có lẽ giống như cô gái đối với anh bạn viết thư trên, là một cô em gái, một người bạn nhỏ, nhưng không biết có thể được gọi là người anh yêu hay không. Một lần tình cờ, anh nghe tôi kể về bài hát này, về lá thư của thính giả, về việc tôi đã đi tìm bài hát đó lâu như thế nào. Và tình cờ trong ngày sinh nhật năm ấy, tôi nhận được quà của anh là CD ghi bài hát này.
Now the time has come for me to say goodbye
I’m still hoping there’s a chance for last try
‘Cause I need you to be here right by my side
And together we could say “at least we tried
Tình cờ đến thì cũng tình cờ đi. Sáu năm sau ngày quen nhau, anh cũng tình cờ bước ra khỏi cuộc đời tôi không một lời giải thích, như cô gái trong lá thư của vị thính giả ngày xưa, và cũng giống như lời bài hát mà anh đã tìm và tặng cho tôi. Vị thính giả đó, chắc cũng giống tôi, và giống nhân vật “tôi” trong bài hát, có lẽ đều muốn có một “one more try”, để yêu hoặc để làm bạn. Nhưng đều không có được một “last chance” để thử.
Nếu như có một ngày nào đó, tình cờ gặp lại anh, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không còn giận, hay buồn, hay trách chi cả. Tôi hiểu rõ mình muốn gì và hiểu rõ anh cần gì. Tôi đã không còn giữ và cũng mong anh sẽ không còn giữ ”Sadness in your eyes”.
Đó chỉ là một bài hát, một bài nhạc dance rất sôi động mà bạn có thể nhún nhảy theo điệu nhạc bất kể lời bài hát ra sao.
Thái Hòa
Nguồn bài viết được lấy từ http://nhacvietplus.com.vn
http://nhacvietplus.com.vn/vn/phainghe/9990/index.aspx
Đẽo cày giữa đường
Đây là bài viết về chương trình "Những Ca Khúc Bất Hủ" do Trí Quyền làm người dẫn chương trình
Trí Quyền là người có kiến thức và tâm với nghề dẫn chương trình này lắm. Vài năm đầu khi chưong trình ra đời, TQ đã phải bị một làn sóng dư luận góp ý của khán giả để hướng chương trình cho khán giả nên làm lu mờ đi cái biệt tài, kiến thức của anh về những ca khúc bất hủ.
Giọng anh không thay đổi. Cách dẫn vẫn vậy. Xưa nhưng không chán.
Tôi vẫn còn nguyên cảm giác thích thú bật đài lên lúc 10 giờ đêm Chủ nhật. Chờ được nghe một bài yêu thích nhưng khó kiếm, muốn có cảm giác lưu luyến một bài hay nhưng biết sẽ rất khó tìm…
Tôi nhớ có quãng các bạn nghe đài đòi cách tân NCKBH. Một loạt ý kiến nào là NCKBH phát nhạc “hổng có ai yêu”, “dị”, “xa rời” ý thích của mọi người. TQ phải lựa chọn giữa sở thích số đông và cái “gu” của anh. Có người bảo TQ “độc tài”. Rồi anh cũng “nhượng bộ”. Chương trình dành thêm sóng cho nhạc yêu cầu, bớt phần giới thiệu nhạc mới lạ (dị) của anh. Tôi nghe giọng anh buồn hơn trên sóng, chắc anh thấy cô đơn lắm với cái nhiệt tình không-được-mấy-ai-hiểu của mình.
Tối nay, nghe lại, tôi cảm như anh đang quay lại cái gu của mình. Tôi vui lắm. Tôi tự hỏi trong số những người đòi cách tân năm xưa, có ai còn nghe chương trình, nếu như hôm nay NCKBH vẫn phát những “Nothing's gonna change”, “Boulevard” qua hết tháng này sang tháng khác, y hệt những chương trình yêu cầu vẫn nhan nhản trên radio và ti-vi?
Tôi biết làm một "host" của chương trình không dễ chút nào. Có thính giả xẹt ngang, xỉa vài câu. Tôi học được một câu trên blog, dư luận như một đám mây, kéo đến ầm ầm đó, nhưng chúng sẽ bay đi. Đừng đẽo cày giữa đường, TQ nhé!
Bonus thêm câu truyện ngụ ngôn "Đẽo cày giữa đường" đễ mọi người hiểu
Chuyện kể rằng có một Bác nông dân rất nghèo, cả đời sống bằng nghề đồng áng, Bác muốn làm một cái cày thật tốt để làm công việc đồng áng năng suất và đỡ vất vả hơn. Hôm nay, bác rất vui vì đã xin được một cây gỗ tốt nhưng Bác chưa làm cái cày bao giờ, Bác bèn mang khúc gỗ ra ven đường ngồi đẽo và hỏi ý kiến mọi người. Bác đẽo được một lúc thì một người đi qua chê: "Bác đẽo thế không phải rồi, bác đẽo to quá", bác nông dân nghe thấy có lý bèn làm theo. Bác làm được một lúc lại có một người đi qua bảo "Bác đẽo thế này không cày được đâu,cái đầu cày bác làm to quá...." Bác nông dân nghe có lý hơn, Bác lại chỉnh sửa theo lời khuyên, Bác đẽo được một lúc lại một người đi qua nói "Bác đẽo thế không ổn rồi,cái cày bác làm dài quá không thuận tay", Bác nông dân nghe lại có lý hơn, lại chỉnh sửa theo. Và cuối cùng hết ngày hôm đấy Bác nông dân chỉ còn một khúc gỗ nhỏ, Bác không còn cơ hội để đẽo cái cày theo ý mình nữa, cây gỗ quý đã thành một đống củi vụn. Bác buồn lắm nhưng cuối cùng Bác đã hiểu "Làm việc gì cũng vậy, mình phải có chính kiến của mình và kiên trì với một con đường đã chọn"
Be yourself - Audioslave
BE YOURSELF ^_^
Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008
Butterfly
Butterfly - Mariah Carey
Tối chủ nhật nào cũng thức đến 11h để nghe chương trình NCKBH...Đã 3 tùân nay,mỗi tùân đều có một câu chuyện thú vị...
Tối qua là một câu chuyện cực kỳ buồn bã về tình yêu và sự hy sinh...
Con người ta dễ dàng lãng quên thế sao?...Tội nghiệp cho bướm vàng...tội nghiệp cho mình...
Chàng trai đã không chờ đợi như mình đang chờ đợi đây...
Mình cũng giống như bướm vàng...
" ...không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng...."
Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc.
Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiều đến nỗi nước mắt của nàng hầu như đã cạn.
Một tuần nữa trôi đi nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nàng thân thể cũng héo mòn vì lo lắng, buồn đau, nhưng nàng vẫn kiên tâm khẩn cầu Phúc thần ban phúc cho chàng.
Thế rồi vào buổi tối nọ, Phúc thần đã động lòng trước lòng thành và tình yêu của người con gái, quyết định cho người con gái được hưởng một ngoại lệ.
Vị Phúc thần hỏi nàng: "Con có bằng lòng đánh đổi cuộc sống của mình để cứu người yêu của con không?”. Không một chút đắn đo, nàng trả lời: "Vâng, con bằng lòng!".
Vị Phúc thần nói: "Thế thì được, ta có thể giúp cho người yêu của con bình phục một cách nhanh chóng, nhưng để được như vậy thì con phải tự nguyện biến thành con bướm vàng trong ba năm. Con có đồng ý như vậy không?”. Rất cương quyết và có phần kích động, nàng trả lời: “Con đồng ý”.
Trời vừa sáng, người con gái biến thành một con bướm vàng rất đẹp. Nàng cáo từ Phúc thần rồi vội vàng bay tới bệnh viện nơi người yêu của nàng đang nằm. Quả nhiên nàng nhìn thấy chàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện cùng một nữ bác sĩ. Nàng rất lấy làm tiếc vì không nghe được họ nói chuyện gì, bởi vì nàng không thể bay vào tận nơi chàng đang nằm, mà chỉ có thể nhìn chàng qua lớp kính của cửa sổ mà thôi.
Mấy ngày sau chàng bình phục hoàn toàn và được xuất viên, nhưng vô cùng buồn bã vì không thấy nàng đâu. Chàng dò hỏi rất nhiều người, nhưng không ai có thể trả lời cho chàng biết. Từ hôm đó chàng ra sức đi tìm nàng, miệng không ngừng gọi tên nàng ở khắp mọi nơi, đến nỗi quên cả ăn uống và nghỉ ngơi. Còn nàng, lúc này là con bướm vàng lúc nào cũng bay lượn quanh chàng, nhưng chàng đâu có biết.
Mùa hè đã qua, gió thu đã về, lá vàng cứ từng chiếc, từng chiếc rơi xuống khiến cho bướm vàng không thể ở lại cùng chàng. Trước khi phải ra đi, bướm vàng đã bay tơi đâu trên vai chàng, và muốn dùng đôi cánh mỏng manh của mình vuốt nhẹ lên đôi má của chàng, dùng đôi môi bé nhỏ của mình thơm nhẹ lên trán chàng. Nhưng tấm thân bé nhỏ của bướm vàng không đủ để cho chàng cảm nhận được điều đó. Tiếng khóc bi thương của bướm vàng cũng chỉ có bướm vàng nghe thấy mà thôi. Thế là trong lòng mang nặng tình cảm yêu thương, bướm vàng đành cáo biệt người yêu rồi bay đi.
Thời gian trôi nhanh. Mùa xuân của năm thứ hai đã tới, và ngay lập tức bướm vàng vội vã bay trở về đi tìm chàng. Nhưng cái hình bóng yêu thương mà bướm vàng mong gặp lại, giờ đã cận kề một người con gái xinh đẹp tuyệt vời. Không thể tin vào mắt mình, và chỉ suýt nữa thôi bướm vàng đã rơi từ lưng trời xuống đất. Bướm vàng lại càng không thể tin vào tai mình khi được nghe những lời mà mọi người đang bàn tán, rằng trong ngày lễ thánh chàng đã mắc phải trọng bệnh, rằng cô bác sĩ tài hoa khả ái đã cứu càng, rằng tình yêu của họ…
Sự đau khổ xâm chiếm trái tim khiến bướm vàng tê tái. Những ngày tiếp theo đó, bướm vàng thường nhìn thấy chàng trai yêu dấu của mình dắt tay người con gái lên núi ngắm cảnh chiều tà, và những buổi sáng họ lại cùng nhau ra bờ sông đón mặt trời lên… Tất cả những điều đó vốn dĩ thuộc vè nàng, thế mà giờ đây bên cạnh chàng lại là một người con gái khác… Nhưng không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng.
Năm ấy mùa hè đặc biệt dài. Mỗi ngày bướm vàng lại bay đi trong đau khổ. Nó không còn đủ dũng cảm để đến gần chàng nữa. Những lời thủ thỉ giữa chàng trai với người con gái, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc của họ cứ như những ngọn gió lạnh buốt khiến cho bướm vàng không sao chịu nổi. Thế là mặc dù mùa thu còn chưa tới, bướm vàng đã vội vã bay đi…
Mùa hè của năm thứ ba đã tới. Trái tim tan nát của bướm vàng không còn đủ sức để chứng kiến cảnh họ tay trong tay, cảnh họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy… lại không còn lòng dạ nào dám nhớ tới những kỷ niệm xưa.
Ba năm dài dằng dặc trôi qua. Lời nguyền giữa vị Phúc thần và bướm vàng đã kết thúc. Nhưng trước đó một ngày, chàng trai và người yêu mới của chàng đã cử hành hôn lễ. Trong ngôi nhà trung tâm có rất đông người tới dự. Bướm vàng nhẹ nhẹ bay vào, rồi cũng nhẹ nhẹ đỗ trên vai chàng. Bướm vàng nghe rõ từng nhịp tim của người mình yêu, nhìn cảnh chàng trai đeo nhẫn cưới vào tay cô gái, sau đó là cảnh họ trao cho nhau nụ hôn. Những giọt nước mắt đau khổ của bướm vàng trở nên cháy bỏng.
Buồn rầu, Phúc thần quay sang hỏi bướm vàng:"Con có cảm thấy hối hận không?". Bướm vàng lau hai hàng nước mắt mà không hề có nước mắt, rồi trả lời: "Không ạ”.
Lòng đầy trắc ẩn, Phúc thần bảo "Ngày mai con có thể trở lại với chính mình…”, nhưng bướm vàng đã lắc đầu: “Dạ thưa, con xin người hãy cho con được là bướm vàng suốt đời…!". Nói rồi, bướm vàng lại vỗ cánh bay đi.
Vị Phúc thần quay xuống nhìn đám đông… và bỗng thở dài. Có những cái mất đi là do chủ định, có những duyên phận là mãi mãi không bao giờ được hưởng hạnh phúc! Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu! Ôi những con bướm vàng…
Ðã dễ mấy ai biết được trên vai mình có một con bướm vàng nào đang đậu đó không?
Bài viết được tổng hợp từ blog 1 bạn có nick là bé NU - theo mình thì cũng là 1 thính giả thích ct NCKBH ^_^
http://ca.blog.360.yahoo.com/blog-bzphvzc5erDE2US63fjGhjA9rbjBMobqyg--?cq=1&p=670
Yesterday, when I was young
Yesterday Once More - Carpenters
When I was young….I listen to the radio…waiting for my favorite song
Waiting they played I’d sing along It made me smile
Những giai điệu gợi nhớ về 1 kỷ niệm đã xa…tuy xa nhưng mà gần. Kỷ niệm đó vẫn nằm đâu đó quanh đây, trong 1 góc khuất của cuộc sống. Những tưởng rằng nó bị phủ đầy bởi những bụi bặm của thời gian – của những hối hả - bon chen của cuộc sống. Nhưng ko, nó vẫn nằm nó, thỉnh thoảng vẫn đưa ta ngược thời gian trở về 1 thời tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp niềm vui
Hình ảnh 1 cậu bé – cứ mỗi tối CN và lúc 10h – ôm cái cassette cũ kỹ nhanh chân xuống nhà bếp. Cậu bé đóng cửa nhà bếp lại và vặn nhỏ volumn để tránh làm phiền đến giấc ngủ của những người thân trong gia đình. 1 giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc vang lên. 1 giọng đọc nhỏ nhẹ dẫn dắt cậu bé đến với những bài hát thật hay. Ko biết từ bao giờ cậu bé đã thix…rất thix nghe nhạc và bắt đầu sở thix sưu tầm những bài nhạc hay từ đó.
Thuở ấy, băng nhạc nước ngòai thật hiếm. Cậu bé còn nhỏ - ko có tiền. Mà có tiền cũng ko biết mua ở đâu nữa. Chỉ đợi được nghe đài và thu lại những bài mà mình thix. Nhưng chất lượng thu lại ko tốt chút nào. Nghe tiếng lớn tiếng nhỏ - lúc xẹt chỗ này lúc xẹt chỗ kia. Chỉ có vài cuộn băngcassette thu đi thu lại nghe nhão nhẹc luôn. Tuy thế mà vui.
Thời gian trôi qua cậu bé lớn lên với những âm thanh đó.
Ngày nay, với sự bùng nổ của Internet, việc tìm 1 bài nhạc ko khó đối với cậu bé nữa. Chỉ cần online và search chút xíu là có cả đống mà nghe. Đúng là tiện lợi thật nhưng mà ko vui như ngày xưa. Ko còn cảm giác mong chờ 1 điều gì đó nữa.
Rất cám ơn những giai điệu thuở ban đầu, rất cám ơn giọng đọc nhỏ nhẹ của anh dẫn chương trình đã mang đến cho cậu bé 1 kỷ niệm đẹp, 1 bước khởi đầu để đến với những giai điệu tuyệt đẹp của âm nhạc.